Page 47 - lienlac2023-3Web
P. 47
“Quốc phá sơn hà tại”
Bạch đầu tráng sĩ ngâm
BUỒN TÊNH NGẪU CẢM
Buồn tênh cơn gió mùa thu, Người lính năm xưa giờ đã già
Buồn tênh em dạo dưới dù ngắm mưa Ngồi ôn kỷ niệm tháng ngày qua
Đi hoài, đi mãi vẫn chưa Trên nhịp thời gian trôi mải miết
Những hình bóng cũ đã dần xa
Thấy đâu đích đến cho vừa bàn chân.
Buồn tênh thơ thẩn, ngại ngần Hoa rừng màu cũ vai áo bạc
Gió mưa lạnh thế, sao vần thơ vui? Chiều nghiêng bóng núi nắng đã tà
Nhớ Nhà, nhớ đến ngậm ngùi Ta cũng nghiêng đời trong quán vắng
Mẹ, Cha yếu ớt; mai rồi làm sao? Chờ ai nghiêng chén lạnh quan hà
Nước Nhà vẫn đục thương đau
Kẻ cầm quyền chỉ may bao gom tiền Cúi đầu trên những trang sách cũ
Buồn tênh trăm mối muộn phiền Bao hồn thiên cổ đã mờ xa
Thu qua, đông đến lại triền miên lo! Mắt đã nghe chừng ngân ngấn lệ
Còn một chốn nao gọi là nhà
Như những chuyến tàu đi đi mãi
Ý NGA Cuối cùng rồi cũng đến sân ga
Đâu biết ga nào là ga cuối
Tàu đến trong đêm tối nhạt nhòa
MAI NGỌC CƯỜNG
LIÊN LẠC 2023-3 • 47