Page 43 - LL2024-1
P. 43
SƯƠNG GIÓ MÙA ĐÔNG
Sương giò mùa đông thấm lạnh lòng
Đàn ai khắc khoải nỗi hoài mong
NÚI VÀ SÔNG Đêm khuya hiu hắt tràn tâm sự
Nhớ lắm người ơi lệ ứa tròng !
Núi vẫn muôn đời in bóng mây Làm sao quên được một chiều đông
Trăng soi bàng bạc giòng sông gầy Trên con kinh nhỏ nước xuôi dòng
Núi sông đôi bóng tình chung thủy Thuyền tình lơ lững tìm bến hẹn
Trải mấy ngàn năm vẫn còn đây Nhưng cảnh xa mù… mãi đợi trông !
Sông núi vang vang khúc dặm đuờng Đâu biết bao giờ mùa tương ngộ
Lời ca đồng vọng tiếng quê huơng Mỗi độ đông về khổ biệt ly
Ai đem ta đến cùng sông núi Trời đất vô tình mưa cứ đổ
Tình lụy nhau rồi khó thể buông Như lệ người rơi buổi phân kỳ !
Sông ôm dáng núi núi ôm mây Sương trắng có giống sương xứ cũ
Sông ra biển lớn núi hao gầy Cũng buồn nào khác chiếc khăn tang!?
Nuớc mấy ngàn năm tình vẫn đợi Người đi nay trắng từng chân tóc
Đàn con biệt xứ mong về đây Nhớ lắm!-mà thôi cũng phải đành !
Mang lửa tin yêu vạn nẽo đuờng Ở đây sương khói thật buồn tênh
Vui ngày hội lớn trên quê huơng Tháng ngày mưa gió cứ vây quanh
Núi sông rồi sẽ tuơi màu nắng Mịt mù đâu thấy phương trời cũ
Mây cũng vui cùng giọt lệ tuôn Che khuất đường xưa bóng cố nhân!
PHONG CHÂU Đêm lạnh mùa đông triền miên nhớ
Thương kẻ bên trời gánh bể dâu
Đã biết bao mùa đông tuyết đổ
Gió sương hiu hắt thế gian sầu !
HÀN THIÊN LƯƠNG
LIÊN LẠC 2024-1 • 43