Page 47 - lienlac2024-3
P. 47
"TRUYỀN THỐNG"
TRĂM NĂM
TRONG CÕI NGƯỜI GIÀ
Một người đàn ông đang quan sát vợ mình
chuẩn bị chiên xúc xích trong chảo. Anh để ý rằng
trước khi bỏ xúc xích vào chảo, cô luôn cắt bỏ hai Trăm năm trong cõi người già
đầu, vứt đi và chỉ chiên phần ở giữa. Thắc mắc, anh Chuyện gần nhớ ít, chuyện xa nhớ nhiều
hỏi: “Em yêu, tại sao em luôn cắt bỏ hai đầu của xúc Chuyện từ thời bé tẻo teo
xích trước khi chiên vậy?” Nhớ từng chi tiết chẳng điều nào quên
Người vợ nhún vai và đáp: “Em không biết nữa, Thế mà chuyện mới kề bên
đó là cách mẹ em dạy em làm.” Chưa ra khỏi ngõ đã quên mất rồi
Tò mò, hôm sau họ đến thăm mẹ của cô. Người Mắt đang đeo kính hẳn hoi
vợ hỏi: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại dạy con cắt hai đầu xúc Bà tưởng mất kính khắp nơi bà tìm
xích trước khi chiên?” Tờ báo ông để ngăn trên
Người mẹ ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mẹ Ông lục ngăn dưới nên tìm chẳng ra
cũng không chắc nữa. Đó là cách bà ngoại con vẫn Chìa khóa bà để trên nhà
làm. Chúng ta nên hỏi bà.” Bà chạy xuống bếp tìm ba bốn lần
Thế là hai mẹ con cùng đến thăm bà ngoại. Dép, giày ông để ngoài sân
Người vợ quay sang hỏi bà: “Bà ơi, tại sao nhà mình Gầm giường ông kiếm nên lần không ra.
lại luôn cắt hai đầu của xúc xích trước khi chiên?” Gặp người hàng xóm chào qua
Bà ngoại mỉm cười, suy tư và nói: “Đó là cách Nghĩ hoài không nhớ ông, bà tên chi
mà mẹ bà vẫn làm. Bà chưa bao giờ thực sự thắc Thẫn thờ ngồi trước ti vi
mắc cả. Có lẽ chúng ta nên hỏi cụ của con.” Mắt tuôn đầy lệ bờ mi ướt nhòe
Quyết tâm tìm ra nguyên nhân, ba thế hệ cùng Thương người, cám cảnh, nhớ quê
đến viện dưỡng lão thăm cụ bà. Sau khi giải thích Chuyện nhà chuyện nước khó bề ngồi im
tình huống, người chắt hỏi to: “Cụ ơi, tại sao cụ lại Xem ra cảm xúc đầy mình
dạy mọi người phải cắt hai đầu xúc xích trước khi Dễ hờn, dễ tủi, nặng tình nghĩa nhân!
chiên?” Tai nghe phải nhắc nhiều lần
Cụ bà nhìn mọi người đầy ngạc nhiên rồi trả Tập trung cố gắng mười phần hiểu ba
lời: “Cái gì? Mọi người vẫn làm thế à? Cụ chỉ làm vậy Mắt nhìn mờ đến tối đa
vì cái chảo của cụ quá nhỏ để chứa cả cái xúc xích Trông gà hóa cuốc, quạ là thiên nga
thôi!” Lương hưu tưởng đã đưa bà
(Sưu tầm) Ông yên chí cất đến ba, bốn ngày
------- Hết tiền bà giục đi vay
Không phải bao giờ "truyền thống" cũng đúng, Giật mình thảng thốt: tiền đây thưa bà.
nhất là trong thời đại ngày nay, tốc độ ứng dụng còn Bà lườm ông chỉ cười xòa
nhanh hơn tốc độ phát minh. Quên tiền thì có, quên bà thì không.
Nhất là trong Hướng Đạo vấn đề "truyền ***
thống" cần được nhìn nhận một cách tỉnh táo và ĐẶNG THỊ THANH AN
phân tích thấu đáo để vận dụng chứ không phải "hồi
xưa trưởng tui dạy tui vậy nên giờ... tui dạy lại các Tác giả năm naγ đã 92 tuổi mà vẫn sáng
em như vậy...." tác rất nhiều thơ haγ !
Hoặc trưởng lớn X đã nói vậy, đã bày như vậy KYM NGUYỄN
nên giờ... cứ vậy mà làm. Sưu Tầm
LIÊN LẠC 2024-3 • 47