Page 49 - lienlac2024-3
P. 49

Vừa đến cổng làng, người thương gia mới sực            - Thế thì không phải túi đồ của bác.
           nhớ đã bỏ quên túi hành lý ở chùa. Lo sợ, hốt hoảng,       - Thú thật với bác, cũng còn một số vàng trong
           bác vội quay lại con đường cũ, vừa chạy vừa kêu:      một gói vải khác màu đỏ.
               - Khổ thân tôi! Thế là tôi mất hết cả sản nghiệp       Người nông phu nghe tả đúng các đồ vật và
           dành dụm từ hơn mười năm nay! Bao nhiêu công          số lượng vàng đựng trong túi vải, biết chắc người
           lao trôi sống trôi biển cả rồi! Khổ thân tôi chưa!    tới hỏi là chủ nhân bèn mở rương ra, nói với người
               Người đi đường ai thấy cũng ngạc nhiên.           thương gia:
               Tới chùa thì cảnh vẫn vắng tanh, bên trong chỉ         - Quả thật đó là túi đồ của bác. Xin mời vào
           có một cụ già đang lễ Phật. Người thương gia vội      nhận.
           túm lấy cụ già, hốt hoảng hỏi:                             Người thương gia nhận đủ số vàng, lòng vui
               - Túi đồ của tôi đâu? Vàng của tôi đâu?           khôn tả. Bác thấy cảnh nhà người nông dân nghèo
               Cụ già ngạc nhiên:                                nàn mà lại không có lòng tham, để tỏ lòng biết ơn,
               - Túi đồ nào của bác? Vàng nào của bác?           bác chia đôi số vàng gói vào một miếng vải đưa cho
               -  Thì  cái  túi  hành  lý  tôi  để  quên  hồi  xế  trưa   người nông dân. Bác nói:
           trong chùa này!                                            - Vàng của tôi tưởng đã mất, may sao lại gặp
               Cụ già vẫn bình thản:                             tấm lòng quý của bác. Tôi xin biếu bác một nửa để
               - Quả thật lão không thấy túi đồ của bác. Lão     tỏ lòng thành thật biết ơn.
           đã sống thanh đạm cả đời, nỡ nào trong chốc lát            Người nông dân ngạc nhiên:
           vứt bỏ lương tâm mà tham của người. Bác cứ bình            - Trả lại món vật không phải của mình chỉ là một
           tĩnh. Của mất, có duyên còn có ngày lấy lại, vô duyên   việc bình thường, có ơn gì mà được đền?
           thì của cầm trong tay cũng mất. Túi đồ của bác đã          - Bác đã làm một điều thiện. Ðược đền ơn là
           thất lạc, bác lại mất luôn cả cái tâm công chính, đỗ   đúng lẽ.
           vấy cho người là cớ làm sao? Gần đây có một xóm            - Làm việc thiện là nghĩa vụ tự nhiên. Đạo lý xưa
           làng, buổi chiều nông dân thường lễ Phật trước khi    nay vẫn dạy như vậy. Đó không phải là cái cớ để đòi
           về nhà. Bác thử tới đó hỏi xem. Thói thường, thấy     hay nhận tiền thưởng. Cũng như lòng yêu dân tộc,
           vàng là tối mặt lại. Nhưng cũng còn tùy. Cũng còn có   yêu tổ quốc không phải là cái cớ để được trả công.
           nhiều người tốt.                                      Vàng của bác do công sức làm ra thì bác hưởng. Tôi
               Người thương gia nghe ra, nhận thấy mình vô       có góp công lao gì vào đó mà chia phần? Thôi, xin
           lý, bèn xin lỗi cụ già rồi theo lời chỉ dẫn, tiếp tục đi   bác hãy để tôi được sống yên vui trong cái nghèo
           tìm. Tới làng, ông ta hỏi nhiều người mà không ai     của tôi hơn là sống giàu có nhờ vào của cải người
           biết. Nghĩ rằng sản nghiệp dành dụm trong mười        khác. Như thế cũng là một cách ăn cắp.
           năm của mình nay phút chốc như chiếc lá vàng rơi           Người thương gia không còn lý lẽ gì để nói thêm
           theo gió đưa, biết đâu là bờ bến mà tìm! Ðành phó     bèn khoác hành lý lên vai, bất thần vất gói vải đựng
           mặc cho bước chân tình cờ may rủi. Khi tới cuối làng,   nửa số vàng lên bàn rồi bỏ chạy. Ý định của ông ta là
           giữa vườn cây cối um tùm có một căn nhà lá nhỏ tồi    bắt buộc bác nông dân phải nhận sự đền ơn, nhưng
           tàn. Trước cửa treo một tấm bảng đen, với hàng chữ    bác vội nhặt gói vàng rồi đuổi theo, miệng hô hoán:
           trắng viết to: “Tôi có nhặt được một túi vải bỏ quên       - Bớ người ta, thằng ăn cắp! Bắt lấy thằng ăn
           trong chùa. Ai là chủ xin tới nhận lại.”              cắp.
               Người thương gia mừng quýnh đập cửa, gặp               Dân trong làng nghe tiếng hô hoán liền đuổi
           anh nông dân ra mở hỏi:                               theo bắt được người thương gia dẫn trở lại trước
               - Bác là chủ túi đồ bỏ quên trong chùa?           mặt bác nông dân, hỏi:
               - Vâng, chính tôi. Tôi đã để quên trong chùa hồi       - Hắn đã ăn cắp vật gì của bác?
           xế trưa nay. Xin cho tôi nhận lại.                         - Hắn định ăn cắp cái tâm công chính và chân
               - Nếu đó là của bác thì bác phải nói xem túi đồ   thật mà tôi có được từ ngày tôi học Phật!
           của bác như thế nào? Trong đựng những gì?                  Những người làm việc công mà đòi trả ơn, làm
               Người thương gia trả lời:                         việc thiện chỉ do tư lợi, làm việc nước cốt vì quyền
               - Ðó là túi vải, trong đựng một ít lương khô đi   hành địa vị... thảy đều không hiểu chuyện nầy!!
           đường.                                                     (Không biết tên người kể.)
               Người nông phu nói:

                                                                                          LIÊN LẠC 2024-3  •    49
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54