Page 48 - lienlac2024-3
P. 48

Ở một làng nào đó bên xứ Ấn Độ, có một thương gia
                                                     nghèo. Ðời sống khó khăn, nạn cường hào ác bá quá đỗi lộng
                                                     hành khiến bác ta sống không nổi, phải bỏ đi một xứ xa sinh
                                                     sống. Sống nơi đất khách quê người lâu ngày, lòng riêng vẫn tủi.
                                                     Lại thêm tuổi đà xế bóng, tính ganh đua, lòng ham muốn cũng
                                                     mỏi mòn. Một hôm chạnh nhớ cố hương, bác quyết định trở
                                                     về. Bán hết tài sản lấy tiền mua vàng, gói vào một túi vải giấu
                                                     trong túi hành lý khoác vai, bác lên đường về quê hương.
                                                          Trong vùng quê người thương gia, giữa một cánh đồng,
                                                     dân trong vùng xây một ngôi chùa nhỏ để các nông phu buổi
                                                     trưa ghé vào lễ Phật và nghỉ ngơi. Một cây bồ đề lâu năm che
                                                     bóng rợp xuống một sân nhỏ lát gạch, một cái giếng khơi, nước
                                                     mát và trong vắt, cũng là nơi cho khách bộ hành ghé chân nghỉ
                                                     ngơi, giải khát, hoặc đôi khi ngủ qua đêm trong chùa. Chùa
                                                     không có người coi. Phật tử trong chùa đều là nông dân. Lúc
                                        THẰNG ĂN CẮP
                                        THẰNG ĂN CẮP
                                                     rảnh việc thì tự ý tới làm công quả quét tước, dọn dẹp, chăm
                                                     sóc cho đám cây cỏ sân chùa lúc nào cũng hương khói quanh
                                                     năm.
                                                          Sau nhiều ngày lặn lội đường xa, người thương gia về gần
                                                     đến làng cũ. Trời đã xế trưa, nắng gắt. Ði ngang qua chùa, bác
                                                     ghé vào nghỉ chân dưới gốc bồ đề. Ra giếng nước giải khát, rửa
                                                     ráy sạch sẽ xong, bác vào chùa lễ Phật. Trong chùa vắng lặng.
                                                     Bác thắp hương quỳ trước bàn thờ Phật. Ngước nhìn lên, nét
                                                     mặt đức Thế Tôn vẫn trầm mặc như xưa nay, hơn mười năm
                                                     qua không có gì thay đổi. Cảnh vật như đứng ngoài thời gian.
                                                     Lễ xong, người thương gia rời chùa. Thấy bóng chiều đã ngả,
                                                     đường về còn khá xa, bác liền rảo bước, bỏ quên túi hành lý
                                                     trong chùa.
                                                          Buổi chiều hôm đó, một nông dân nghèo khổ trở về làng
                                                     sau một ngày làm việc ngoài đồng. Ngang qua chùa, ngày nào
                                                     cũng vậy, bác ghé vào lễ Phật trước khi trở về nhà. Lễ xong,
                                                     bác trông thấy một túi vải to để gần bàn thờ. Bác ta nghĩ thầm:
                                                     “Không biết túi vải của ai đi lễ đã bỏ quên. Nhỡ có người tham
                                                     tâm lấy mất thì tội nghiệp cho người mất của. Âu là cứ mang về
                                                     nhà rồi bảng thông báo để trả lại cho người ta.”
                                                          Về đến nhà, bác nông dân gọi vợ con ra, trỏ vào túi vải, nói:
                                                          - Ðây là vật người ta bỏ quên trong chùa. Nay mình cứ tạm
                                                     kiểm kê rõ ràng, đầy đủ, mai mốt có người đến nhận đúng thì
                                                     trả lại cho người ta.
                                                          Giở ra xem, thấy có gói vàng to, người nông dân nghiêm
                                                     giọng dặn vợ con:
                                                          - Vàng của người ta là một vật rất nguy hiểm. Nó làm nảy
                                                     lòng tham. Mọi điều bất chính, bất lương, mọi sự đau khổ cũng
                                                     từ đó phát sinh. Mẹ con mày chớ có dúng tay vào mà khốn!
                                                          Bác cất cẩn thận vào rương, khóa lại.
                                                          Người thương gia rảo bước về gần đến làng, nhìn xa xa
                                                     ráng chiều êm ả, những làn khói bếp vương vấn trên rặng tre
                                                     quen thuộc. Cảnh xưa vẫn còn trong trí bác so với nay như
                                                     không có gì thay đổi sau hơn mười năm xa cách.

          48    •   LIÊN LẠC 2024-3
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53